Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nơi chỉ dành cho chúng ta
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Nam xin chào cả đại gia đình....
Nó .......... Icon_minitime10/7/2015, 9:42 am by Kissmemylove

» khaotruong spa BOY sauna
Nó .......... Icon_minitime4/7/2015, 2:21 am by spaboy

» HOT BOY GYM SIÊU MẪU SPA
Nó .......... Icon_minitime2/6/2015, 1:26 am by spamassanam

» callboy 0167471057x kuto phuc vu a-z tai Nha Trang
Nó .......... Icon_minitime18/4/2015, 12:38 pm by chaongaymoi

» Hot hot Quy Định của GK II
Nó .......... Icon_minitime26/3/2015, 12:02 am by tamsudoitoi

» Top biên hoà tìm vk
Nó .......... Icon_minitime14/3/2015, 2:34 pm by Phanthanhlong1988

» Đụ thằng Tài ở Bạc liêu
Nó .......... Icon_minitime24/1/2015, 2:04 pm by hoangtuthongay

» Cho em ra mắt nhé...
Nó .......... Icon_minitime8/1/2015, 8:17 pm by Một Mí

» Cho e góp ý xíu ngen
Nó .......... Icon_minitime8/1/2015, 8:15 pm by Một Mí

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
Affiliates
free forum

Top posters
kisslove
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
BooM
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
ivant
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
gay85_timban
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
Lyrim
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
Admin
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
Kim +
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
huuthien
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
supcua
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 
soidabuon
Nó .......... Vote_lcapNó .......... Voting_barNó .......... Vote_rcap 

 

 Nó ..........

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
Kim +
Người thành phố
Người thành phố




Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime11/9/2009, 2:58 pm

9131-1

Trời đêm đổ mưa, mưa như trút nước, mưa như muốn trôi đi tất cả những gì bụi bẩn, nhơ nhuốc cón sót lại trên thế gian này.

Nó lao đi, loạng choạng trong đêm, trong mưa. Máu, nước mắt, nước mưa hoà cùng nhau thành một màu đỏ lờ lờ. Nó đau. Đúng nó đang rất đau. Nó buồn ngủ, nó muốn ngủ! Vết thương trên đầu, vết thương trong tim, vết thương tinh thần đang đồng loạt tấn công nó. Nó quỵ xuống. Ngất.
Tiếng kim đồng hồ quay đều đều, xa xa đâu đó vang lại tiếng nhạc nhẹ nhàng, bài hát forever thì phải. Nó khẽ mở mắt, mệt mỏi nhìn xung quanh.

- Cậu tỉnh rồi hả? Đừng ngồi dậy, nằm yên đi, vết thương của cậu khá nặng đấy.

Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông trung niên vang lên.

- Xin lỗi đây là đâu vậy?
Bất ngờ có một giọng nó khác chen vào, một giọng nói tre trung, khoe mạnh.
- Nhà tôi – Tối qua cậu bị ngất nằm trên đường nên tôi đưa cậu về nhà mình. Mà cậu bị gì mà máu me đầy đầu thể?

Đứng trước nó lúc này là một thằng nhóc cũng trạc tuổi nó. Xem cách ăn mặc và cử chỉ hình như là chủ nhân của ngôi nhà này thi phải.

Thấy cậu chủ bước vào phòng, người đàn ông nhanh chóng cúi người chào rồi nhanh chân đi ra ngoài khép cửa lại.

- Tôi là Tùng Lâm, còn cậu, cậu tên gì thế?

- Xin lỗi, bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi phải đi học. Nó hỏi lại người đối diện cố tỏ vẻ là quan tâm đến thời gian đi học. Thật ra trong thâm tâm nó, nó không muốn nhắc đến bản thân mình.

- 7h30 rồi, mà cậu yếu thế liệu có đi học được không mà đòi đi?

- Không sao, cám ơn anh vì giúp tôi, xin lỗi vì tôi làm phiền anh quá. Nói rồi nó nhanh chóng bước xuống giường và loạng choạng bước ra cửa vừa đi nó vừa nói – Tôi phải đi.

- Cậu chưa khoẻ lại đâu, từ đã. Tùng Lâm ái ngại nhìn nó nói nhanh. Hay thế này đi, cậu đợi tý, ăn sáng xong, uống thuốc vào rồi học ở đâu tôi đưa cậu đi tới đó. được chứ. Tùng Lâm nói, nheo mắt lại thuyết phục.

- Không cần đâu, tôi làm phiền anh nhiều quá. Nói rồi nó bước nhanh ra cửa phòng. Nhưng chỉ đi được vài bước nó đổ sập xuống sàn nhà. Nhanh hơn nó tưởng, Tùng Lâm xoay người đỡ gọn nó trong lòng mình.

- Bảo cậu rồi mà không nghe, vết thương của cậu nặng lắm, lại mất nhiều máu lắm nên không xem thường được đâu.

Nó nhắm chặt mắt lại trong đau đớn. Khung cảnh đêm qua lại ùa về.

- Thằng trời đánh, mày câm mồm lại cho tao? Mày học hành thế này hả? Đồ toi cơm. Tao nuôi mày, cho mày ăn học cẩn thận vậy mà mày học thế hả?

- Con xin lỗi, ba, con mệt.
“Bốp” một cái tát như trời giáng vào mặt, dường như chưa hả giận. ông vớ ngay chiếc đĩa đựng thức ăn trên mặt bàn ném thằng vào đầu nó. Máu chảy xuống chán, xuống mặt, máu chảy đỏ cả chiếc áo sơ mi nó đang mặc.

- Chó chết, vì mày mà má mày chết, chỉ vì mày, mày hiểu không. Bà ta vì mày mà chết thế mà bây giờ mày sống thế hả.

- Ba đừng vậy mà ba, con xin ba đó. Ba đừng làm thế mà. Chị nó khóc lóc xin xỏ cho nó, lúc nào cũng vậy chị nó mỗi lần thấy nó như vậy đều năn nỉ ba tha nỗi cho nó.
- Cậu chịu khó đi, đợi cho vết thương lành lại rồi đi cũng được mà? - tiếng hắn ta làm cậu chợt bừng tỉnh.

- Cám ơn cậu nó đổi cách xưng hô, hình như nó cảm thấy nói chuyện với thằng nhóc này thật thoải mái không có chút gì phải gò bó, khách sáo – Nhưng tôi phải đi học luôn, nếu không tôi…, mà thôi không có gì đâu, thôi để tôi đi.

- Thôi được rồi, nếu cậu quyết định đi thì đê tôi đưa cậu đi. Mà cậu học trường nào để tôi đưa cậu đi?

- Cám ơn cậu, làm phiền cậu quá. Tôi học trường Chu Văn An.
- Ủa vậy là mình học cùng trường này, tôi cũng học trường đó. Tôi mới chuyển trường về. Mà cậu học lớp nào vậy? Tôi học chuyên toán A1

- Vậy hả, vậy mình học cùng lớp. Thôi đi đi, muộn rồi, hôm nay lớp có bài thi.

Nó lặng lẽ bước theo hắn ra xe, ngoài cổng người tài xế đã đợi sẵn. Trời bất trợt đổ mưa, gió thôi tung từng hạt nước bắn vào mặt mình mà nó mặc kệ.Xe bắt đầu chuyển bánh.

Nó không nói gì, lặng lẽ nhìn ra của xe, ký ức lại tràn về. Nó cúi đầu, nước mắt chực rơi ra. Không đựơc, không khóc được, từ lâu rồi nó không khóc, không biết tại sao nữa, có thể nó đã chai sạn với mọi thứ. Gió thổi nhẹ nhàng, gió đùa nghịch trên những ngọn cây. Gió vô tư lự trôi đi mang theo cả những buồn vui trong cuộc sống. Những hình ảnh xưa cũ lại tràn về…

Lúc này, trong tâm trí nó hiện ra một thằng nhóc 7 tuổi, dáng người mảnh khảnh gầy gò, mặt mũi nhem nhuốc đang ngồi trong một góc tối khóc thut thít. Xa xa vọng lại tiếng một người say rượu lè nhè

- Mày, đúng vậy thằng trời đánh ạ, chỉ vì mày mà má mày chết, mày là thằng giết người, mày cút đi cho khuất mắt tao. Thằng trời đánh…

- Đứng khóc con, không sao đâu, ba con say quá rồi. Nó ngẩng mặt lên nhìn người đàn bà đang nói. Bà Lan là người giúp việc cho nhà nó, là bảo mẫu của nó từ bao giờ thì nó không biết, nó chỉ biết rằng từ khi sinh ra nó đã thấy bà rồi. Bà là người thương nó nhất nhà, cũng là người thường xuyên đỡ đòn cho nó, những trận đòn vô lý mà ba nó thường xuyên trút lên đầu nó.

- Ba không thương Bi phải không cô, Bi sợ ba lắm…Nó không còn khóc nữa nhưng cái bạt tai trời giáng của ba nó thì bây giờ vẫn còn khiến nó chưa hết bàng hoàng.

- Không đâu con, con lên phòng thay quần áo tắm rửa đi còn học bài nữa. Bà không trả lời câu hỏi của nó mà nói tránh đi.

- Vâng. Nó cũng không có ý muốn hỏi thêm mà nhanh tróng đứng dậy đi lên phòng.

Nhìn nó xiêu vẹo bước lên phòng, bà khẽ lắc đầu thở dài. Nó là con của ông chủ và cô chủ quá cố của bà. Bà vào làm cho nhà cô chủ từ khi còn trẻ, khi cô chủ theo chồng về đây bà cũng theo sang. Rồi thì bà gặp được người mình yêu và kết hôn. Ông Trung, chồng bà là một người nhanh nhẹn hiền lành, ông rất giỏi võ và vui tính. Nghe nói trước khi ông theo lái xe cho ông chủ thì ông đã là võ sư thì phải.

Được cả hai vợ chồng ông bà chủ quý mến nên ông bà cũng làm luôn ở đây mà không muốn chuyển đi đâu nữa.
Mọi chuyện cứ tưởng như vậy là êm đẹp nào ngờ… Bà chủ của bà khi sống sinh được ba người con. Người con cả là Khả Chi, người con thứ hai là Khương Vĩ, và nó là người con thứ ba Khanh Vĩ. Ngày bà sinh nó ra cũng là ngày tồi tệ nhất của cả gia đình. Vì sinh khó mà sức bà lại yếu nên sau khi sinh thì bà qua đời. Ông Lý vì quá yêu thương bà mà không thể chấp nhận sự thật này, bao nhiêu đau đớn, yêu thương ông đem đổ hết lên đầu nó. Ông giận hờn, ông dằn vặt, ông xót xa. Từ một người hiền lành ông trở thành một tên nghiện rượu, ông hay cáu gắt, cau có.

Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng cái đã 7 năm trôi qua, giờ này ông đã thay đổi cũng không còn cáu gắt, không còn băm trợn với mọi người nữa, nhưng với nó thì không thay đổi. Ông chưa bao giờ thay đổi qua điểm rằng vì nó mà vợ ông mất. Cũng như chưa bao giờ quên được bà. Phải chăng vì nó giống bà như đúc.

Nó thừa hưởng từ bà một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh, vầng chán cao, sống mũi thẳng. Nhìn nó trông thật cuốn hút. Bạn bè ông đến chơi đều thốt lên rằng nó như bản in lại của mà nó. Điều này càng làm ông ghét nó, trong tâm tâm mình thì không phải vậy, ông không hề ghét nó, thậm chí ông thương nó nhất trong số ba đứa con ông, nhưng không hiểu sao ông không thể không giận nó, không phải ông không giận nó mà là giận vợ ông. Bà đã nói với ông là cùng ông sống đến đầu bạc, răng long vậy mà tại sao bà nỡ bỏ ông đi chứ.

Trong gia đình, nó luôn là người chịu thiệt thòi nhất. Nó thường xuyên nhường nhịn anh chị nó, ông mắng nó nó cũng không cãi lại, ông đánh nó đau, nó nhìn ông nói xin lỗi mặc dù đó là những trận đòn vô lý mà do ông trút giận lên đầu nó. Điều này càng làm ông điên tiết lên, không vì lý do gì mà đơn giản là vì vợ ông cũng vậy, mỗi khi ông có chuyện không vui, ông bị ức chế, chèn ép trong làm ăn ông đều trút hậm hực lên bà, và bà cũng như nó, nhẹ nhàng nhẹ nhàng…Cho đến khi ông biết mình không thể sống thiếu bà thì bà ra đi, bỏ lại ông một mình cùng với nó.

Cuộc sống của nó cứ thế trôi đi, trôi đi, không mục đích, không tham vọng và cả không ước mơ. Đối với nó cuộc sống là phải làm hài lòng ba, làm vui lòng anh hai, làm cho mọi chuyện của nó càng ít được nhắc đến càng tốt. Nó không biết gì ngoài việc học, học - học - học. Nó sống trong một gia đình đầy đủ, một người cha giàu có nhưng ít ai thấy nó cười, mặc dù biết rằng với khuân mặt thiên thần của nó, chỉ cần nó cười bầu trời đang âm u cũng như trong xanh trở lại, mặt biển có bão cũng dần lặng yên, êm ả. Nó lớn lên trong đau thương, trong dằn vặt, trong vô vọng.

Theo thời gian rồi nó cũng lớn lên, càm lớn, nó lại càng giống má, khuân mặt càng đẹp, đôi mắt thiên thần, thân thể tráng kiệt. Sau thời gian học ở trường nó thường theo ông Trung, chồng bà Lan học võ. Vì thấy nó hiền lành, ngoan ngãn mà ông bà coi nó như con ruột, có gì cũng bao che., cảm thông nó. Những gì ông có ông đều truyền dạy lại cho nó, có thể nói bây giờ nó còn giỏi hơn cả ông thời mà ông đang còn sung sức nhất.

Cũng không hiểu tại sao nhưng anh trai nó cũng không thích nó cho lắm thì phải. Thông thường, ngoài ba là người không ưa nó, thì anh hai là người hay kiếm chuyện với nó nhất. Cũng chỉ vài việc nhỏ nhặt thôi, nhung cũng đủ làm cho tinh thần của nó không thể bình yên được. Tuy vậy nhưng nó chưa bao giờ giận, không bao giờ giận.

Hôm qua quả là một ngày tồi tệ với nó, vì muốn đuổi theo thành tích là vừa lòng ba, mà nó lao vào học như con thiêu thân, rồi đến trước ngày thi, vì làm vệ sinh lớp học mà nó ra xe muộn, tức mình ông Lý cho nó đi bộ về. Trận mưa hôm đó khiến nó nằm mê man cả đêm, trận mưa hôm đó cũng khiến nó chỉ được 7.5 điểm thi của ngày hôm sau. Trận mưa hôm đó khiến cho nó bị ba mình sách cổ tống ra khỏi nhà cùng một vết rách dài trên đỉnh trán. Và trận mưa hôm đó cũng khiến cho hôm nay nó phải đến thi muộn

1619-3
- Này cậu kia, ở đâu vào đây? Trời nếu ở đây mà có thêm tiếng máy bay trên bầu trời nữa thì không lý do gì làm hắn không tin rằng ở đây có khủng bố.

Mà khủng bố thật ấy chứ. Trời ạ người đâu mà thân hình thì nhỏ còn cái miệng thì hét rõ to, không biết kiếp trước làm nghề gì ta có thể là nghề dao mõ??? Trước mặt nó lúc này là hình ảnh một người mặt đầy sát khí đang vừa đi vừa quát. Dạ thưa cũng không có gì là to tát cho lắm chỉ là bác bảo vệ do không thấy hắn mặc đồng phục nên nhả ngọc phun châu.(^^).

Sau một tràng giang những gì hắn cần phải nói, phải làm, hắn được triệu thẳng lên phòng hiệu trưởng. Vừa đi sau bác bảo vệ hắn vừa lẩm nhẩm cầu trời khẩn phật cho mình được tàng hình chứ còn để cho cả đám người dừng chơi mà chiêm ngưỡng dung nhan thế này kể như xong. Nhưng nghe đâu hắn hay ăn thịt, nhất là thịt bò khô thì phải. Chẹp chẹp…thảo nào chẳng có phật nào phù hộ cho nó…

Trời ơi, sáng nay con ra đường bước chân phải trước chứ có bước chân trái đâu mà lại bị trời phạt thế này. Lẽ ra phải vào trình diện trước chứ, sao lại quên ta, tại vừa đi vừa treo ngược tâm hồn ở ngọn hành hay trong tô phở mà khổ thế không biết. Mà không phải, hình như hôm nay ta bước chân trái trước thì phải. Tại nhóc đang đi thì ngã đành phải đỡ, khổ đã bảo rồi yếu còn ra gió. Thôi coi như đen toàn tập vậy.


- Các bạn đứng! tiếng con nhỏ lớp trưởng dõng rạc.

- Chào cả lớp. Tiếng cô giáo thân ái cất lên nghe điệu phát ớn. Phải công nhận cô giáo này cái khoản điệu phải đứng hàng tốp chứ không phải đùa à nghe. Mà nghe như cô có tiếng là ác như con tê giác thì phải, chứ không thì cái điệu bộ của cô cũng đủ để khiến cho những con chiên ngoan đạo phải nhảy lên cười, ngồi xuống cười, rôi như chưa thấy đủ còn phải bò ra cười. Ấy thế mà không đứa nào giám cười, qua mệnh đề trên chúng ta đã chứng minh được cô giáo chắc phải có thành tích đáng nể trong công cuộc vĩ đại: Gõ đầu trẻ. Gì đâu ta, cô vừa nói vừa uần mỏ (ý lộn) cô uấn miệng làm duyên khiến cho chiếc nốt ruồi duyên to như hạt ngô của cứ nhảy lên nhảy xuống trông đến ngộ. Nghe nói cô đã định đi tẩy đi nhưng có thầy tướng số nói cô để lại vì đó là nốt ruồi tài ??? (^-^) Trời, hình tượng đó của cô cũng đủ khiến nó khó khắn lắm mới không lăn vài vòng trên đất mà như thể có ai đó đang cù ra trò.

Tình trạng này khiến cho khuân mặt nó như bừng sáng, nhìn hắn cô tưởng hắn đang thật sự ấn tượng về mình. Được thể, cô hấp háy mắt, cô lướt đi cồm cộp trên đôi guốc to thộn vào lớp, cô xoay mình tạo dáng công nghiệp (không rõ lắm nhưng hình như là công nghiệp gang thép thì phải) và rồi cô thông báo (1/5 dân số chóng mặt):

- Các em thân mến (3/5 dân số trong lớp xuýt sỉu) Hôm nay lớp ta vui mừng đón thành viên mới (số còn lại ong đầu), Bạn Trần Tùng Lâm. Bạn là học sinh mới chuyển trường từ Mỹ về. Đề nghị cả lớp nhiệt liệt hoa nghênh bạn.

Cô nghiên người cười duyên (Cả lớp đứng hình, đứng tim, trời, thấy bảo có quái vật hồ gì đó mà nổi tiếng ấy xuất hiện ở Hoan Kiem lếch-k nghe còn tin được chứ mà bà cô này cười duyên thì hết ý kiến- Lại còn nghiêng mình làm điệu nữa chứ.)

- Chào các bạn tôi là Tùng Lâm, mong các bạn giúp đỡ.

- Sau khi nó giới thiệu song thì bản nhạc hát với chú ve con bắt đầu những tiếng rì rầm đâu đó bắt đầu nổi lên. Không thể tin được là trên đời lại có người đẹp trai như hắn. Những con mắt ngưỡng mộ, ganh tỵ của bọn con trai, những con mắt chiếm hữu của bọn con gái. Chuỵên, cao 1m76, nặng 65kg, thân hình chắc khoẻ, nụ cười hút hồn, ánh mắt trong veo tinh nhanh…

- Em ngồi bàn 3 kia, ngồi cạnh Khanh Vĩ.

- Khanh Vĩ, Khanh Vĩ… Tiếng bà cô gọi đến lần thứ 2 nó mới tỉnh lại.

- Dạ…Thưa cô.

- Em sao vậy? giờ học mà tâm hồn thả dông ở đâu thế hả?

Dù không ưa ai trong lớp này nhưng bà cô cũng tỏ ra có thiện cảm với nó nhất, bằng chứng là nếu hôm nay mà là đứa khác thì có lẽ giờ này đã bị cô cho lên phòng bảo vệ ngồi uống miếng nước, nghe câu hò quen thuộc rồi! Mô phật thiện tai, thiện tai.

- Em ngồi dịch vào trong cho bạn ngồi cùng.

- Dạ. Nó nói mà không thèm nhìn lên xem bạn là ai.

- Hay quá ha, mình lại gặp nhau. Giọng nói quen quen vang lên.

- Bạn, bạn…Nó nhìn hồi lâu không biết nói gì

1619-4
- Thật không biết có phải duyên số không mà tôi và cậu lại học chung trường, hơn nữa lại học chung lớp nữa ta? Tùng Lâm thấy nó bối rỗi nên nhanh miệng nói luôn.

- Làm ơn để tôi yên được không, tôi mệt. Nó dường như phát tín hiệu không muốn nói chuyện. Mà cũng phải thôi, nhìn nó trông mệt mỏi không chịu được.

Buổi học hôm đó trôi qua trong im lặng, sau mấy câu chào hỏi sơ qua nó dường như không nói thêm lời nào nữa. Qua danh sách điểm của lớp Tùng Lâm biết rằng nó quả thật là một dị nhân. Đứng đầu tất cả các môn học với điểm số cao tít trên cành mít. Mà quả thật ngay cả môn thể dục hắn cũng không nhường cho ai. Đúng là dị nhân, hắn khẽ lắc đầu khi đọc bảng điểm của lớp mới. Thời gian trôi đi, nhoáng cái 5 tiết học đã trôi qua, đang còn cất sách vở vào cặp hắn đã thấy nó tót ra cửa. Hắn khẽ lắc đầu rồi cũng nhanh chân ra về.

Trời hôm nay mưa, không hiểu sao mưa hôm nay không buồn như mưa hôm trước, phải chăng trong ta có gì đó khác lạ. Hắn thật hiến lành, không như những đứa con trai khác mình quen, dù mình có cau giận, có không lịch sự hắn cũng không tỏ ra khó chịu. Mình có nên chơi với hắn không? Mình buồn à? Không mình không buồn, buồn là gì chứ, mà làm bạn làm gì, nói chuyện làm gì, mình đã có sách vở làm bạn rồi, thế giới của mình không có chỗ cho một người bạn, mình không thể để cho một người nào vui vẻ sống trong thế giới của mình được, nó vốn đã quá trật hẹp, quá nhỏ bé và quá đủ để chịu thêm những thay đổi mới rồi.
Mình không cô đơn, mình không buồn hihihih… đúng vậy mình là gì mà buồn chứ, vì mình mà nhiều người phải khổ sở rồi , mính lấy quyền gì mà buồn chứ, lấy quyền gì chứ? Nhưng mình không buồn thật, không buồn thật…thật mà…Nó khóc.

Hôm nay ba không đón nó, chuyện hôm trước đã khiến ba giận, ba cũng không đi tìm nó, nó biết với ba nó là gánh nặng, nhưng nó không biết phải làm gì, phải cố gắng ra sao đê ba không còn buồn nữa. Nó thật không biết.

Nó bước vào cổng, mặt cúi gầm, khép nép, không biết sau cơn say hôm qua ba còn giận nó không.

- Cậu ba, cậu ba đi đâu suốt đêm qua vậy? Cậu ba có sao không, có đói không? Vừa thấy nó bà Lan hỏi một tràng, miệng bà suýt soa, bà cầm tay nó lắc qua lắc lại. - Cậu có biết mọi người lo cho cậu thế nào không, sáng nay khi cô hai nhìn thấy cậu đi vào trường học thì chúng tôi mới yên tâm được.

- Cô, xin lỗi cô, con không sao ạ, ba con có nhà không cô? Chị hai con đâu ạ? Nó hỏi lại bà để tránh phải trả lời câu hỏi của bà, nó biết bà thực sự quan tâm nó nhưng lúc này nó thật sự mệt mỏi và không muốn nói chuyện gì cả.
- Có, ông chủ và mọi người đang ở nhà, hôm nay nhà ta có khách, nghe nói là khách của ông chủ bên Hồng Kong sang chơi.

- Cám ơn cô ạ, con mệt quá, con muốn ngủ một tý. Nói xong nó nhanh chân bước vào nhà, để lại mình bà đứng đằng sau với cái nhìn dau xót và ái ngại.

Trong nhà, ba nó và khách khứa đang nói chuyện rất sôi nổi, thấy nó bước vào câu chuyện trững lại. Ba nó giới thiệu nó cho những vị khách có mặt ở đó. Có khoảng 4 người trông như một gia đình thì phải. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, đôi khi hai người con của họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh và cả tiếng Pháp.

Quả thật họ là một gia đình hạnh phúc, nhìn cách nói cười của các thành viên trong gia đình và cử chỉ âm yếm họ dành cho nhau mà nó thoáng tủi thân. Nó cúi đầu chào khách, chào ba nó ròi nhanh chân bước lên nhà. Tuy nhiên nó có nhanh chân đến mấy cũng không nhanh bằng câu nói của vị khách.

- Con ngồi đây nói chuyện đã, bác đã gặp các anh chị con rồi chỉ có con là chưa gặp. Nói rồi ông nở một nụ cười ấm áp. Nó thấy nụ cười của ông mà không đành lòng bước đi.

- Ủa, mà em chỉ thấy anh Lý nhắc đến hai người con là Khả Chi và Khương Vĩ thôi chứ đâu có nghe nói đến anh có đứa con thứ ba vậy? Người phụ nữ lên tiếng. Nhưng nhanh chóng bị chồng mình huých nhẹ vào sườn. tuy nhiên thái độ đó đã quá muộn, dù sao cũng đã nói ra.

Ông Lý mím môi, cúi đầu xuống định nói gì đó, nhưng cũng chưa biết nói thế nào và nói ra làm sao. Cũng may lúc đó chị hai nó xuất hiện:

- Bi, em không sao chứ, em ăn gì chưa? Em đi đâu xuốt đêm qua làm chị lo quá. Chị nó nói một hơi mà không để ý đến những vị khách đang ngồi trên bàn trà. Vừa nói chị nó vừa lắc mạnh tay nó như thể muốn nó phải giải thích hết mọi chuyện ngay lập tức.

Thấy tình thế không hay cho lắm, ông Lý lấy giọng đằng hắng vài tiếng, lúc này chị Chi mới để ý thấy sự vô duyên của mình nên bẽn lẽn xin lỗi.

- Con xin phép cô chú, con xin phép ba, con đưa em con lên nhà.

- Con đi đi. Ba nó trả lời lạnh lung, còn mấy vị khách thì ngẩn ngơ nhìn nhau.

Nó bước đi theo chị hai còn nghe thấy hai đứa nhóc nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh:

- Anh ta thật đẹp trai phải không anh? Giọng người con gái.

- Có thể, anh cho là như vậy. Nhưng anh không thích hắn, không thích tẹo nào cả.

Sau 24h vừa qua, nó tưởng rằng khi về nhà sẽ bị ba nó cho một trận te tua, nhưng không biết là may hay không may mà nhà nó có khách. Sau bữa cơm tối ba nó nói anh hai qua phòng nó ngủ để nhưòng phòng của mình cho khách. Thật ra không phải nhà nó không đủ phòng cho 4 người họ ở, nhưng do lâu không có khách ở lại qua đên nên các phòng khác đều không được thường xuyên quét rọn. Giờ chỉ còn lại một phòng là dùng được, đành để cho thằng con trai của họ ở phòng của anh hai nó, còn đứa con gái thì ở chung với chị hai. Chắc mai là ổn thôi.

Theo lệnh ba nó, anh hai đành ngậm ngùi mang chăn chiếu sang phòng nó. Gõ cửa mãi không thấy nó ra mở , lại thấy cửa không khoá nên anh nó tự động đẩy cửa bước vào.

Quả thật đây có thể llà lần đầu tiên trong năm nay anh nó bước chân vào phòng nó. Từ lâu rồi khi mà đủ lớn để hiểu biết mọi chuyện anh nó cũng đã không còn ghét nó như trước nữa. Tuy nhiên anh nó cũng không muốn quan tâm đến nó nhiều.

Thật bất ngờ, tưởng rằng phòng của nó phải bừa bãi, bẩn thỉu đến không tưởng được chứ không nghĩ rằng nó gọn gàng và ngăn nắp như vậy. Anh hai nhìn khắp phòng một lượt, bất trợt dừng lại ở đầu giường nó, nơi đó có treo một bức ảnh chụp chung cả gia đình, nhưng rách. Và được nó chắp vá lại bằng băng dính. Phải rồi, cách đây 8 năm khi được ba yêu cầu chụp ảnh, anh đã không đồng ý chụp vì có mặt nó, anh không thích cho nó đứng chung với ba ba con. Rồi thì khi có ảnh, anh đã cầm tấm ảnh xé nát thành nhiều mảnh. Khi đó anh còn nhớ rõ khuân mặt của nó. Khuân mặt thất vọng, buồn, nhưng nó cũng không nói gì chỉ cúi xuống nhặt hết từng mảnh giấy rồi chạy đi. Chị hai biết chuyện mách ba, nhưng nó nói với ba là không phải. Không biết ba có tin không nhưng ba không nói gì chỉ nhìn nó rồi bỏ đi. Vậy mà bây giờ. Cũng không có bức ảnh nào khác trong căn phòng này. Đang miên man suy nghĩ bỗng nghe tiếng cánh cửa phòng tắm bật mở.

- Anh hai, anh hai vào hồi nào mà em không biết vậy? Nó vừa lau đầu vừa hỏi. Trông nó lúc này đẹp như một con công vừa tắm, trên người nó chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình nở nang cân đối. Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống vai, xuống ngực trông thật khoẻ khắn. Thấy anh hai nhìn nó lâu lâu, nó bất chợt thấy hơi ngại. Thay đổi thái độ của nó khiến anh hai chợt bừng tỉnh.

-Không có gì đâu, tại anh gõ cửa không thấy ra mở với lại anh thấy cửa mở nên…nên…anh vào. Lần đầu tiên anh hai nó bối rối.

Nó mỉm cười, chải lại mái tóc bằng tay:

-Vâng, tại em đang tắm. Anh ngủ trên giường nhé, em ngủ dưới sàn nhà. Nó nói và nhanh nhẹ bê chăn chiếu xuống.
-Bi, em không thích ngủ cùng anh hả?

Nó sững người, đã lâu lắm rồi nó không, à mà không cõ lẽ đây là lần đầu tiên anh hai gọi nó bằng tên này...

1619-5

Nó lặng đi mấy giây, rồi bối rối trả lời:

-Không phải vậy đâu anh hai, em tưởng anh hai không...không... thích...thích chứ.

-Không có đâu nhóc, vậy tối nay anh ngủ cùng nhóc nhé.Ok?

Nói rồi anh hai nháy mắt và khuyến mại thêm nụ cười thân ái nữa.

-Hôm nay em không có bài tập với lại em cũng mệt nên em ngủ trước nhé, anh hai làm gì thì làm, em ngủ đây.Vừa nói nó vừa mở tủ lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm thay đồ.

Nó bước đi để lại đắng sau một ánh mắt khó hiểu. Không hiểu người ấy khó hiểu vì cái gì nữa, vì bản thân? Vì nó?...

Xong suôi nó leo lên giường kéo chăn đắp rồi ngủ tít. Hôm nay là một ngày mệt mỏi với nó, vết thương ở trán chưa thôi ưa máu. Nó đau, nó thật sự đau. Nhưng nếu hỏi nó rằng là làm sao nó đau, hay nó đau ở đâu thì thật sự nó không biết trả lời ra sao nữa.

Đau ở trên đầu, hay sâu thẳm trong tim? Có lẽ cả hai. Nó thật sự bàng hoàng khi nghe thấy lời người phụ nữ nói lúc nó mới về: ”Ủa, mà em chỉ thấy anh Lý nhắc đến hai người con là Khả Chi và Khương Vĩ thôi chứ đâu có nghe nói đến anh có đứa con thứ ba vậy?”

Thì ra đối với ba nó không có một giá trị gì cả, dù nó có cố gắng đến đâu đi nữa thì ba vẫn không coi nó là đang tồn tại. Ba thật sự ghét nó đến vậy sao? Ba thật sự ghét nó đến vậy sao?

Nó nhớ lại khi còn nhỏ, những lần nó ốm nhưng vẫn phải đến lớp vì sợ ba, nó thấy chúng bạn đều có mẹ dắt đi, nó thấy chúng bạn có mẹ ẵm bế, nó thấy chúng bạn có mẹ nựng yêu. Nó khóc. Thật lòng hồi đó nó cũng không biết là tại sao nó lại khóc, chỉ đơn giản vì nó thấy muốn khóc. Nó chưa ý thức được rằng thế nào là sự yêu thương, thế nào là hạnh phúc. Thế giới của nó là đòn gioi và mắng chửi, nó không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra. Ngày nó mang về tấm băng khen học sinh giỏi cấp thành phố, ba cầm lấy ném vào thùng giác. Nó không biết nói gì, khóc...

Quả thật trong suốt quãng đời tuổi thơ của mình nó không biết là mình đã khóc bao nhiêu lần, khóc nhiều đến nỗi giờ đây nó không còn biết đến cảm giác khóc là như thế nào nữa.

Nó sốt, nó buồn, nếu hôm nay không có anh hai ở cùng chắc nó đã không đi ngủ mà đang lao vào đấm bao cát cho quên đi tất cả, cho thế gian này chìm đắm trong quay cuồng, trong điên dại. Thế rồi nó cũng trìm dần vào giấc ngủ...

Sau một lúc ngồi mạng chat chit, xem phim, Khanh Vĩ cũng thấy nên đi ngủ. Nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh nó bất chợt anh thấy trong mình có một thứ tình cảm khác thường. Đó là thứ tình cảm gì mà chính anh cũng không thể diễn tả nổi, bất chợt anh thấy nhớ nó, anh thấy nhớ nó ngay cả khi anh đang nằm cạnh bên nó. Anh định choàng tay ôm nó nhưng lại không giám.

Nó lằm đấy, bên cạnh anh, đang ngủ như một thiên thần. Quả thật từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thật sự quan tâm đến nó. Khi đi học thấy chúng bạn có cả ba má đưa đi anh buồn lắm, về nhà anh đòi ba tìm má cho mình, nhưng lần nào cũng vậy hễ nhắc đến chuyện tìm má là ba nổi khùng lên, và rồi ba đánh nó ba quát nó, ba nói là vì nó mà má anh mất. Không biết có phải thế không mà càng ngày anh càng ghét nó. Nghĩ tới đây, lồng ngực anh đau thắt lại, nó nhỏ hơn anh, mất mẹ sớm hơn anh, khổ hơn anh vậy mà anh…

Một giọt nước mắt trào khoé mi, anh đã cố kìm nén nhưng không được, quay người sang hướng khác để không phải nhìn thấy nó…

-Con đau ba ơi!

Trong cơn mê nó nói thoảng thốt, tay nó bấu chặt lấy tấm chăn đang đắp. Mồ hôi vã ra như tắm. Cơn giật mình làm cho miếng băng trên trán nó bị xô đi, máu chảy đỏ cả mặt, chảy loang xuống gối.

Anh cuống cuồng tìm bông băng. Trong ngăn kéo tủ anh tìm thấy bông băng, do vội cuống cuồng mà anh làm văng ra một cái hộp vuông nhỏ. Sau khi băng bó lại cho nó, bỏ đi chiếc gôi bẩn, lau sạch mặt anh đỡ đầu nó gối lên cánh tay mình. Quả thật 16 năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ôm nó. Nhìn nó bình yên ngủ trong tay mình, anh khẽ mỉm cười đưa tay vén mấy sợi tóc dài bết lại vì mồ hôi trên mặt nó.

Bất chợt anh nhận ra cái hộp vuông nhỏ đó. Hình như lâu lắm rồi thì phải. Trong đầu anh lúc nay là hình ảnh một thằng nhóc đang lấm lét nhìn anh, một tay ôm một cái hộp bánh nhỏ. Bất ngờ nó chìa hộp bánh nhỏ về phía anh

-Anh hai, đây là phần thưởng của em.

-Cút. Anh nói cộc lốc rồi đưa chân đạp tung hộp bánh bay vèo lên không trung.

Thằng bé mặt xanh lại vì sợ, đứng im không giám nói gì. Đợi cho anh đi rồi nó mon men lại gần nhặt lại hộp bánh. Do đứng ngay sau cánh cửa sổ lại thấp bé nên khi bà Lan mở cửa sổ đã không nhìn thấy nó. Nó lăn vài vòng trên sân. Quần áo rách tả tơi, tay chân chỗ nào cũng chầy xước.

Đêm đó thằng bé sốt cao, bà Lan và một vài người làm phải thức trông nó. Nửa đêm khi anh tỉnh dậy định đi vệ sinh thì nghe thấy họ rì rầm với nhau rằng thì anh không tốt, rằng thì anh hư, anh mất nết…

Bực quá, anh thầm rủa thằng nhóc. Mặt anh đanh lại.

Hôm sau, khi đi học về anh thấy thằng nhóc đang ngồi chơi cùng cái hộp bánh, anh tức giận lại gần, không nói không rằng co chân định đạp vào cái hộp cho bõ tức. Nhưng thằng nhóc đưa hai tay giữ chặt cái hộp, nó nói trong nước mắt.

-Anh hai, anh đừng đạp bẹp của em mà.

-Thấy kẻ thù của mình van xin tự nhiên anh thấy mình thật mạnh mẽ và oai hùng, thoáng nghĩ anh nói.

-Mày không thích tao đập bẹp nó hả? Cũng được thôi vậy mày chìa tay mày ra cho tao giẫm, tao giẫm xong sẽ không giẫm bẹp hộp của mày nữa. Tưởng nói thế là xong, thằng nhóc xẽ không giám nhưng thật bất ngờ nó đưa tay ra cho anh giẫm. Anh tưởng nó chỉ làm cho có lệ chứ thật không giám nên nhảy lên giẫm thật mạnh xuống…

Đêm đó thằng nhóc lại lên cơn sốt, hôm sau phải nghỉ học vì hai bàn tay sưng vù. Không may cho nó hôm đó là buổi thi cuối kỳ.

Rồi ba đi công tác về, thấy nói là nó không đi thi, chưa cần nghe giải thích đã lôi nó ra đánh cho một trận nên thân, và nhốt nó trong phòng 2 ngày không cho ăn.
Khi biết rõ nguyên nhân, ba gọi nó lại hỏi là tại sao không nói cho ba là bị đau tay. Nó im lặng, còn anh thì toát mồ hôi hột vì anh biết ba cấm không cho anh đánh nó. Sự việc anh làm đau tay nó ngoài anh và nó ra thì không ai khác biết. Hỏi mãi không nói, ba tức quá tát cho nó một cái rồi lôi nó tống ra ngoài cửa trong khi đêm đó đang mưa to. Nó ngồi khóc ngoài cửa còn anh cười hả hê.

Anh không muốn nghĩ đến nữa, mà không là không giám nghĩ đến nữa, anh chửi thầm sự khốn nạn của bản thân mình.

Mở nắp hộp ra, mặt trong của nắp hộp có một mảnh giấy dãn đã cũ, chiếc hộp cũng đã rỉ gần hêt. Mẩu giấy có ghi: HỘP CẦU NGUYỆN. Bên trong hộp là vô và những mảnh giấy nhỏ, nhặt một mẩu giấy lên anh mở ra đọc:

Ngày ...tháng ...năm
Ba hôm nay bị đau, ba ho nhiều, cầu trời cho ba mau klhoẻ.

Một mẩu khác có ghi:
Ngày... tháng... năm...
Chị hai hôm nay bị ốm, cầu trời chị hai mau khoẻ

Rồi một mẩu nữa:
Ngày ...tháng... năm
Hôm nay anh hai đi thi, cầu trời cho anh hai gặp may mắn

Hàng nghìn mẩu giấy như vậy được đựng chật kín trong hộp. Mỗi mẩu giấy là một lời cầu nguyện. Nó cầu nguyện cho tất cả mọi người cho bà Lan, cho ông Hùng, cho một người ăn xin, cho anh, cho chị hai, cho ba …nhưng tuyệt nhiên không thấy mảnh giấy nào dành cho nó.

To be continuous

9161-6

Anh tìm thấy tận đáy hộp, một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy được gấp làm tư. Mở ra, mảnh giấy không còn rõ nét mực nữa, nó bị nhoè đi vì những giọt nước và dấu vết của thời gian. Phải khó khăn lắm anh mới đọc được những dòng chữ nhỏ trong đó.

”Hôm nay sinh nhật mình, 8 tuổi rồi này, sinh nhật vui vẻ, Khang Vĩ. Mình muốn được ôm ai đó quá”

Anh không còn cầm được nước mắt nữa, mặc cho nó chảy dài trên má, cũng không lau. Thật lòng anh cũng không hiểu tại sao mình lại nhẫn tâm và vô tình đến vậy.

Ép chặt vào ngực anh, nó thở đều đều, ngủ yên lành. Anh chưa bao giờ cho nó cơ hội được gần gũi mình, gia đình chưa bao giờ cho nó cơ hội được sống thoải mái trong căn nhà này. Ba tàn ác với nó, anh vô tình với nó nhưng chưa bao giờ nó thôi yêu thương hai người.

Anh biết, anh biết ba vì quá yêu thương má mà không thể chịu nổi cú sốc tinh thần khi má mất. Bao nhiêu đau thương, hờn giận ba đem trút lên đầu nó. Nó giống má, nhìn nó ba lại nhớ đến má vì vậy mà ba luôn luôn xa lánh nó, quát mắng nó, thậm chí là đánh nó. Nhưng anh biết, ba làm vậy chỉ để thoả nỗi nhớ mong, thoả nỗi lòng của mình chứ thật lòng ba, ba thương nó nhất nhà. Những đêm anh thấy ba thức xoa dầu vào vết bầm tím cho nó, những đêm nó sốt cao ba thức trắng đêm thay khăn cho nó, rồi thì những lần ba nhốt nó, bắt nó nhịn ăn ba cũng nhịn ăn theo những hành động này đã giúp anh nhận ra điều đó. Nhưng ba không thể chấp nhận nó vì sao ư? ảnh hiểu rằng đơn giản vì nó quá giống má anh, giống cả tính tình lẫn hình dáng.

Hôm trước, khi anh thấy nó bị ba đánh, mắng. Khi anh thấy ba tống nó ra ngoài anh chợt thấy thương nó vô cùng.

Đêm trước đó, anh thấy nó nằm gục trước của phòng mình, người run cầm cập. Nó sốt cao. Anh biết rõ lỗi không phải tại nó, không phải nó lười học. Anh cũng biết rằng, từ nhỏ nó không được bàn tay người mẹ chăm sóc, không được hơi ấm từ cha. Phải chăng đây là lý do mà nó thường xuyên đau ốm? Vậy mà nó không hề nói gì. Im lặng nghe ba mắng, không giải thích. Rồi thì khi ba cáu quá, lỡ tay làm nó bị thương, máy chảy đầy sàn nhà, chợt lúc này đây anh mới nhận ra một điều, một điều rất bình thường – Nó là em trai anh, một đứa em tội nghiệp.

Bất chợt nó trở mình, nằm sấp lên người anh ngủ. Anh thấy vậy thì không khỏi buồn cười, thằng nhóc thật dễ thương, suốt ngày bị mắng, bị anh lạnh nhạt vậy mà lúc nào cũng tình cảm với anh. Một làn gió nhẹ thổi qua, anh chợt nghĩ rằng nếu suốt đời này nó ở bên anh, anh sẽ chăm sóc nó, bù đắp nó suốt cả đời mình. Xoa nhẹ đầu nó, đặt lên trán một nụ hôn rồi anh cũng chìm dần vào giấc ngủ.

************************************************** *******

Từ lúc tan học đến giờ hắn vẫn chưa thấy hết mừng, cũng không hiểu tại sao mình lại mừng đến vậy? Trời, kỳ cục, học chung với tên nhóc bướng bỉnh đó thì có gì đâu mà vui kìa.???

Nói không phải khoe chứ, hắnlà một tên không bao giờ biết buồn, hắn sống trong một gia đình đầy đủ và ấm cúng từ nhỏ. Trong gia đình, nó được ba thương yêu, được má chăm bẵm. Nó không có khái niệm buồn, đúng hơn là con người hắn không biết buồn là gì. Không bao giờ thấy hắn không vui vẻ. Hắn học giỏi, ngoan ngoãn, là niềm tự hào của cả gia đình - Một gia đình bề thế.

Hắn mỉm cười vu vơ trong bữa ăn, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nghĩ đâu đó. Thái độ yêu đời kiểu áp thấp nhiệt đới này không khỏi khiến cho ba má nó ngạc nhiên.

-Này bờm, ăn cơm đi chứ, làm gì mà vừa cầm đũa xỉa răng, vừa cười duyên kiểu Xúy Vân thế con? Má hắn nhận ra sự khác thường ở cậu ấm.

-Hôm nay học buổi đầu ở trường mới con thấy có hợp không? Ba hắn hỏi.
Miệng nó đang ngoác rộng đến mang tai cũng tạm thời ngậm lại. Nhìn mặt hai bô lão nó nhăn nhở cười duyên.

-Hì hì hì, ba má có ý kiến gì ta?

-Cái thằng này, đang treo tâm hồn ở nơi nào vậy con? – Má nó cằn nhằn – Ba hỏi con hôm nay ở trường thế nào?

-Dạ trừ những cái không tốt ra còn đâu đểu tốt cả ạ. Mà ba yên tâm, con trai ba giỏi thế này, lại đáng yêu thế này làm gì có ai giám gây khó rễ. Má nhỉ?
-Vâng thưa anh, thôi anh ăn nhanh rồi lên học bài đi. À mà này, cậu bé hôm qua con đưa về đâu rồi? Má thấy ông Lương nói cậu ta học cùng trường con hả? Mà bị thương như vậy sao không giữ cậu ấy lại nghỉ ngơi mà đi học làm chi?

-Má ơi, con cũng đã cố giữ lại rồi nhưng không được, cậu ta không chỉ học chung trường với con mà còn học chung lớp luôn đó má. Hic, hic má thân yêu ơi, nếu năm nay con học không đứng đầu lớp được má thân yêu đừng giận con nhé. Có gì má tìm cậu ta tính sổ.

-Sao vậy con trai? Con trai ba gặp phải đối thủ hả? Hahaha, thật không ngờ cũng có ngày con trai ba cam chịu thất bại à. Tiếc là sáng nay ba mới đi công tác về nếu không đã gặp đối thủ của con rồi. Tiếc quá ta.

-Trời ba ơi, nhắc đến làm chi cho đau lòng con, cậu ta chắc thuộc hàng dị nhân quá. Học ác như con tê giác, môn gì cũng đứng vào vị trí đỉnh của lòng trảo, điểm tổng kết cao tít trên cành mít, kể cả môn thể dục cũng không nhường cho ai cả. Thật là hết biết luôn. Thôi con hơi mệt, conlên phòng ngủ trước đây, chúc ba má ngủ ngon ạ.

Nói xong, hắn quay đi, thật không hiểu sao mỗi lần nhắc đến tên thằng nhóc đó tim mình lại loạn nhíp vậy ta. Mà hắn tên gì nhỉ, Khanh Vĩ. Một cái tên rất ấn tượng đấy chứ. Không biết bây giờ hắn đang làm gì nhỉ? Vết thương như vậy liệu có sao không. Ơ kìa, lạ thật, có sao hay không sao thì liên quan gì đến ta đây chứ, ờ nhưng phải công nhận thằng nhóc rễ thương thật, chỉ tội trông buồn quá. Mà mình bị ma ám hay sao vậy cà, hắn là con trai, mình cũng là con trai mà sao lại có cái cảm giác này chứ. Điên thật rồi. Lạy chúa tha tôi ạ.
9161-7

Hôm nay là một ngày lạ lùng. Trong giấc mơ đêm nó mơ thấy mình giống như một đám mây trắng , trôi bồng bềnh trong gió, trôi trên mặt biển xanh thẳm bao la, rồi trôi đến những khu rừng và giặng núi cao ngất lưng trời.

Nó ngó xuống, một ngọn núi cao, cao nhất trong các ngọn núi nó đã từng thấy. Ngọn núi buồn, đứng cô đơn lạc lõng. Vì sao vậy? Nó tự hỏi. Vì sao ngọn núi này lại cô đơn vậy, buồn vậy. Xung quanh nó những ngọn núi khác thì vui vẻ với mây và gió, với cỏ và hoa. Còn nó, đứng mmột mình trong cô đơn. Nó đem thắc mắc của mình hỏi gió.

-Gió à, bạn đi nhiều nơi, hiểu biết rộng, vậy bạn làm ơn trả lời giúp tôi: Tại sao ngọn núi cao nhường kia, chỉ cần mây nhẹ nhàng cũng chạm đuợc, gió nhẹ nhàng cũng lướt qua được vậy mà không một đám mây, ngọn gió nào đáp xuống?

Gió đang nhảy nhót, hát lứu lo thấy nó hỏi như vậy liền gật gù:

-Mây trắng à, núi cao, mây dễ đáp nhưng vì núi cao dốc núi cũng cao, dễ chạm vào nhưng cũng dễ trượt ngã. Mà bồ bíêt rồi đấy, cao thì thích, nhưng ở đời cao thì ngã đau.

Nghe gió trả lời nó tỏ vẻ suy nghĩ, nhưng rồi nó vẫn quyết định đáp xuống ngọn núi đó. Đúng như lời gió nói, chạm chân vào đỉnh núi mây chòng chành, đứng không vững. Nó rơi xuống. Vì núi cao nên dơi mãi nó cũng chưa chạm chân núi. Bất chợt nó như nghe thấy tiếng lòng của ngọn núi.

Mây à, không phải tại tôi cố tình, không phải tôi làm bạn ngã, tôi đã cố giữ bạn trong lòng mình nhưng không giữ được bạn. Tôi xin lỗi...xin lỗi bạn...

Giật mình, nó mở choàng mắt, không tin nổi vào mắt mình, nó thấy anh hai đang ôm chặt nó ngủ. Lúc này trông anh thật đáng yêu. Anh cao to, lông mày dậm, mắt đen láy, sống mũi cao, thẳng. Anh tuy là con trai nhưng lại có một đôi môi đầy đặn, đỏ mọng và ở khoé miệng là hai núm đồng tiến xinh xắn.
Anh thở nhè nhẹ, hơi thở anh phả nhẹ lên tóc nó. Nó nhìn anh mỉm cười, đẩy chăn ra định bước ra ngoài. Bất ngờ anh vòng tay ôm chặt, chân anh gác qua người kẹp chặt nó trong lòng anh. Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra thì anh cười lớn.

-Định đi đâu vậy nhóc, còn sớm mà?

-Anh hai dậy rồi hả? Trời kẹp em thế này, em không thở được anh hai.


-Rồi, rồi ông tướng, tại đêm qua ông tướng làm anh không ngủ được nên hôm nay anh trả thù. Anh hai cười xoay ngườu thả tay cho nó thoát ra.
Hai người nằm sõng soài trên giường, anh hai đưa hai tay ra sau đầu làm gối. Bất chợt anh quay qua hỏi nó, nét mặt anh nghiêm lại, buồn buồn.

-Khang Vĩ, anh xin lỗi em nhé, xin lỗi em về tất cả, anh xin lỗi.

Nó quay qua nhìn anh hồi lâu, không nói, nó lần lên đầu anh, cầm chặt bàn tay anh đặt lên tim mình. Nó klhông nói gì, giọt nước mắt trào ra, rơi xuống long lanh như pha lê trong nắng mai – Anh đừng ghét em nhé, trong nhà mình em sợ nhiều thứ lắm rồi, anh đừng ghét em nữa.

Nó nói, mắt klhông nhìn anh, lúc này đây không gian xung quanh như thu hẹp lại, thời gian như ngừng chảy. Tim anh nhói đau, tim nó nhẹ nhàng, hạnh phúc.


***************

-Chào cậu, buổi sáng tốt lành. Vừa vào đến chỗ ngồi nó đã nghe giọng nói quen thuộc – hôm nay thời tiết đẹp ghê, cậu làm bài tập chưa, mà sao cô giao nhiều bài tập thế không biết.?

-?!? Nó nhìn lại, gật đầu chào rồi đi thẳng về chỗ ngồi không nói thêm câu nào.

-Cậu trông có vẻ mệt mỏi, cậu ổn chứ. Đối phương không buông tha.
Trước sự thân tình của đối phương nó buộc phải trả lời mặc dù không mấy thích thú.

-Cám ơn, tôi ổn.

Nói xong mặt nó lạnh như tiền. Thái độ súc đất đổ đi này quả là có tác dụng, im lặng được lập lại.

*****************************

Giờ giải lao hôm đó, cả lớp lại được một phen náo loạn vì có hai thành viên mới chuyển vào lớp. Nghe lũ bạn kháo nhau thì đó là hai anh em thì phải.

Cũng như lần trước, sau một vài hành động đáng yêu và bất thường của cô chủ nhiệm, hai nhân mới trình diện cả lớp. Nó không quan tâm cho lắm về vấn đề này nhưng khi nghe lời giới thiệu của họ, nó giật mình ngước lên. Thì ra đây là hai đứa con của bạn ba nó, hai đứa đang ở nhà nó.

Sau khi ổn định lại trật tự của lớp, hai đứa kia được xếp cùng dãy với nó, ngay bàn kế sau. Trong không gian trật hẹp này, không khó gì để chúng nhận ra sự có mặt của nó ở đây.

-Chào người quen, không nhận ra nhau à. Thằng anh bắt chuyện. Lúc này cô em gái cũng đã nhận ra sự tồn tại của ai kia.

-Ủa Khang Vĩ, bạn cũng học ở đây sao, bất ngờ quá.

Nó quay lại, chào theo phép lịch sự thông thường rồi quay lên, không nói thêm gì. Nó mơ hồ cảm thấy không muốn có mối quan hệ thân quen lày cho lắm.


-Ê bồ, bạn của bồ hả, xinh quá, giới thiệu cho tớ nhé.

Hắn lên tiếng giọng vui ra trò. Và trước khi hắn có cơ hội ngoác cái mồm rộng thêm một lần nữa thì cô đã bắt đầu tiết học.

Khang Vĩ không rõ tại sao nhưng cậu luôn có cảm giác bị ai đó rọi đèn pin vào gáy. Cảm giác đó bất chợt xuất hiện rồi cũng bất chợt mất đi khiến cậu không thể xác định nổi cái gì đang diễn ra nữa.

Trời cũng bất chợt đổ mưa.

Nhìn những giọt mưa tung tăng nhảy múa trước mặt mình, nó cảm thấy vui đến lạ. Rồi không hiểu tại sao nó lắc lư vai, ngả người ra bàn hát nhè nhẹ.
-Khang Vĩ, Tùng Lâm, cả hai đứng lên đi ra ngoài cho tôi, ngồi trong giờ học mà giám nói chuyện riêng hả? Không coi ai ra gì. Đi ra ngay.

Trời, chuyện gì vậy ta, không thể tin được, nó méo mặt, còn hắn tuy bất ngờ nhưng lại tỏ vẻ vui ra trò. TRời thằng này chắc điên quá, bị đuổi học ra ngoài mà mặt mừng hết biết.

Nó lật đật đứng dậy:

-Thưa cô...thưa cô...

-Không thưa gửi gì cả, đi ra ngay.

Vốn biết mồm bà cô này như cái máy khâu nên nó cũng không cố năn nỉ làm gì, chỉ tội thằng cùng bàn. Híc...

Ra đến cửa, mặt nó dầu thối ruột, còn ai kia thì vui ra mặt. Chuyện mấy khi có cơ hội.

Xin lỗi bạn, tôi không cố ý, tôi...tôi...tôi...

Đang tính trêu nó một trận, nhưng trước thái độ thành khẩn của nó, hắn không nỡ.

-Có gì đâu mà xin lỗi, bạn không thấy ngắm mưa ngoài trời này đẹp hơn trong lớp sao? Nghe nhạc không? Bài From Sarah With Love, bài hát cậu vừa hát trong lớp đó. Tôi thích bài này.

Nó hơi ngạc nhiên về câu trả lời, cầm tai nghe nhét vào một bên tai, khẽ mỉm cười.

-Cám ơn.

-Không có gì mà, Bạn biết không lần đầu tiên thấy bạn cười đó, bạn cười trông đẹp trai lắm.

Nói xong, bất chợt hắn thấy hơi ngượng. Câu khen bình thường nhưng sao lại khó khăn vậy nhỉ? Tưởng không gian cứ im lặng vậy nhưng:

-Just because i`m smiling…Don`t mean i`m happy…Nó không nhìn, nói vu vơ.
Mưa vẫn rơi đều, nhưng hắn chợt nhận ra, nhận ra một nỗi buồn, sự cô đơn,lạc lõng của ai đó. Chợt hắn muốn ôm…


9161-8

ngày …tháng… năm…

Nhật ký thân, hôm nay thật bất ngờ, mình lại gặp một người con trai thật lạ lùng, nhưng cuốn hút. Có lẽ hắn cũng trạc tuổi mình. Nhưng trông hắn thật buồn. Tại sao vậy? Nhìn hắn thật đáng yêu, trông khuân mặt thật nam tính với mái tóc cắt ngắn ôm sát đầu. Tuy nhiên điều đó không làm giảm đi sự đáng yêu của hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy nhóc tim mình có cảm giác rất lạ. Mình bị sao đây? Hắn là một đứa con trai mà, tại sao mình lại có cảm giác này chứ.? Điên rồ thật…

Mình cũng đã có một hành động thật mất lịch sự. Khi Hải Nhi khen hắn trước mặt mình, không hiểu tại sao mình lại trả lời một câu như thế không biết. Không phải mình cố tình trêu trọc nhóc, chỉ là mình muốn có được sự chú ý của nhóc. Trước mặt nhóc mình thể hiện rằng mình có thể nói tiếng Anh, có thể nói tiếng Pháp…Nói chung, mình chỉ muốn nhóc để ý đến mình. Nhưng mình đã làm gì đây, mình không hiểu mình đã gây ra chuyện gì nữa. Một câu tiếng anh không nghĩ, một câu thật buồn. Mình đã cầu trời để nhóc không hiểu tiếng anh, nhưng…Chắc ngay cả người phiên dịch cho ba cũng không giỏi tiếng anh bằng nhóc. Xấu hổ quá đi.

*******************************
Ngày…tháng…năm…

Thật bất ngờ, bọn mình lại học chung lớp với KV. Không biết tại sao nhưng mình lại luôn nghĩ về KV vậy? Mình là gay sao? Đúng không? Nếu vậy thì thật đáng sợ, mọi người sẽ nghĩ sao? Ba nghĩ sao? Má nghĩ sao đây? Mọi người liệu có chấp nhận không...

Không, không phải, chỉ là thứ tình cảm mới lớn thôi, chắc ai cũng vậy đúng không. Chắc vậy mà.

Nhưng tại sao, tại sao hôm nay nhìn thấy nhóc trong lớp mình không thể nào tập chung, học được, không thể nào. Nhóc hôm nay thật đẹp, mình thích hình ảnh nhóc cười sáng nay. Mình thích nhìn như vậy. Trông nhóc như một thiên thần.

Chúa ơi, nếu quả thật chúa bắt con chịu kiếp sống này, con cầu xin chúa hãy ban cho con một người, người mà con thương yêu, người mà có thể yêu con nhiều như con yêu người ấy. Con cầu xin người hay ban tặng nhóc cho con. Nếu thật sự con không giống những đứa con trai khác, con cầu xin người hay ban cho con một chút hạnh phúc, dù là nhỏ nhoi thôi, dù là hạnh phúc của con bị người khác coi thường, chà đạp. Nhưng con nghĩ chỉ cần con có được hạnh phúc và đem hạnh phúc đến cho người con yêu thì dù thế nào con cũng chịu được. Và con nghĩ chúa đã không công bằng khi sinh ra con, vậy thì chúa làm ơn hãy cho con chút hi vọng rằng con có thể có được hạnh phúc, và con có quyền hạnh phúc…

*********************************************

-Này, Bi hôm nay rảnh không, đi chơi cùng anh. Anh hai ở đâu nhảy ra chặn đường nó.

Dù thấy anh hai đã thay đổi nhiều, nhưng tạm thời nó chưa thể quen với không khí mới này, tỏ vẻ ngại ngần, nó nhìn anh cầu hoà:

-Anh hai à, thôi để em ở nhà, em còn nhiều việc lắm. Anh hai đi một mình nhé.

Khương Vĩ chưa kịp trả lời thì Khả Chi ở đâu chen vào:

-Ái chà, chuyện lạ à nghe, hôm nay anh hai nhà ta bỏ chị hai ở nhà rủ Bi đi chơi cơ đấy, bất ngờ à. Chuyện gì vậy, hôm qua ăn nhầm cái gì à?
Trước câu nói bất ngờ của chị hai, nó thấy ngượng ngượng. Mọi ngày đi chơi đâu Khương Vĩ cũng dủ chị hai đi, nhưng lần này anh rủ nó đi. Đúng là một bất ngờ lớn.

-Ê chị có muốn yên thân sống qua hôm nay không? Hay để tui….

-Ê này, được rồi, được rồi…Chị Khả Chi ngậm ngùi thua cuộc, trước khi hạ màn chị quay mặt lại lè lưỡi doạ:

-Khương Vĩ, hãy đợi đấy.

Nó thấy hai người đang tranh cãi thì cố ý lẩn lên phòng, từ trước đến giờ khi hai người có cuộc vui hay cuộc buồn gì thì nó cũng luôn đứng ngoài, không tham gia. Nhưng nó có nhanh cũng không bằng câu nói của anh hai;

-Bi, Chuẩn bị đi nhé, 7h tối đi cùng anh.

Nó quay lại cười. Thật ra nó cũng muốn đi chơi cùng anh nhưng… sợ. Nó biết rằng một cái chun đang căng hết cỡ mà bất chợt bị làm chùng nhanh thì rù sớm hay muộn cũng sẽ đứt – Nhanh chóng bước lên phòng mình, để lại phía sau một cảm giác khó tả.

-Này - chị hai khều nhẹ vào tay Khương Vĩ. Chuyện này là sao đây? Hôm nay sao em lại dủ nó đi chơi vậy?

-Chị biết làm gì, chuyện đàn ông con trai.

-Đàaan ông con traiiiiiiiiiiiiiiii, chị Khả Chị kéo dài lời nói kiểu diễu cợt, miệng chị lúc này nhìn trông thật muốn ghét, em không được bắt nạt nó đâu đấy. Dù muốn hay không nó cũng là em trai em, và chị nhắc cho em biết nó khổ hơn em nhiều lắm, khổ từ khi sinh ra đến bây giờ nên em không được bắt nạt nó nữa nghe chưa.

Khương Vĩ quay lại nhìn chị, ánh mắt anh thật trân thành.

-Được rồi chị hai, em biết rồi.

-Tốt, em phải biết điều này từ lâu rồi mới phải. Hai đứa đi cẩn thận, đừng về khuya quá không ba mắng nó.

- Yeast sir.

****************************************

Cộc...cộc...

-Bi, đi được chưa. Tiếng anh hai ngoài cửa.

-Anh xuống nhà đi, em xuống bây giờ đây, Em làm nốt bài tập cuối là xong.

-Trời ạ, cái thằng này. Hết biết luôn. Nhanh lên cho Bi 2p để hoàn thành tất cả.

Nó bước từng bước xuống cầu thang, dưới nhà, mọi người đang ăn tối. Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng thìa bát va vào nhau nghe đến vui tai.

Nó bước xuống đến nửa cầu thang thì có người nhận ra nó.

-Bi, em đó hả? Đúng không vậy?

Sau tiếng nói như tiếng kêu kinh ngạc của chị hai, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nó. Trên cầu thang lúc này dường như đèn đều tắt hết, mọi ánh sang đều chiếu rọi vào nó. Nó long lanh bước tùng bước trông như một hoàng tử, không lúc này phải nói nó trông như một thiên thần mới đúng.

Hôm nay nó mặc một bộ đồ thật đẹp. Áo sơ mi trắng ôm sát người, để lộ ra những đường cong tuyệt vời trên cơ thể mình, cúc cổ nó không cài tạo không gian cho bộ ngực tuyệt vời của nó lộ ra ngoài. Thân thể nó đẹp như một bức tượng được đắp băng thạch cao, với đừơng nét, với cơ bắp và sự quyến dũ của sức trẻ.

Vạt áo sơmi dài, đuôi hơi luợn, được đi cùng bộ với chiếc quần jean đắt tiền hiệu D&G. Dáng nó cao, thanh thoát, co thể đầy đặn cân đối càng tôn thêm vẻ đẹp cho bộ quần áo. Hôm nay nó không để kiểu tóc thông thường, mà dung sáp tạo cho mình một phong cách mới mẻ, khác hẳn với ngày thường. Tóc phía trứoc trán được nó vuốt cho dựng đứng lên, tóc hai bên mai được vuốt gọn ra sau. Tóm lại trông nó hôm nay không thể chê vào đâu được.
Nó đã bước xuống bậc thang cuối cùng nhưng mọi người vẫn chưa hết ngẩn ngơ.

-Dạ, mọi người sao vậy ạ?

-.?.????

-.?.???

-Không sao đâu, tại hôm nay trông em khác quá. Chị hai lên tiếng phá vỡ không gian.

Nó nhìn chị cười, quay sang Khương Vĩ nó nhắc.

-Anh hai, đi chưa ạ?

Giật mình, Khương Vĩ bối rối.

-À...rồi...tất nhiên.

Nó chào mọi người rồi nhanh tróng bước ra ngoài.

Nó đi rồi để lại trong bàn ăn một không khí thật lạ, đầu bàn bên kia ba nó không còn vui vẻ nói chuyện nữa mà đang đăm chiêu suy nghĩ về một điều gì đó đang rất xa sôi. Chị Khả Chị đang cười rạng rỡ hạnh phúc, và tất nhiên là vô cùng hãnh diện về thằng em mình. Cô bé ngồi cạnh mẹ dường như đang mơ về một điều gì đó sa vời, trông cô thật hạnh phúc, cô cười một mình, e lệ.

Nhưng trái tim của ai kia thì đang đập loạn nhịp, nó không thể nào khống chế được vì hình bóng ai kia. Nó thổn thức, buồn....

9161-9
Ngồi trong ô tô của anh hai - hình như đây là lần đầu tiên nó ngồi trong ôtô của anh hai thì phải – Anh hai không bật điều hoà mà mở cửa xe cho gió lùa vào. Một cảm giác thật dễ chịu. Nó nhẹ nhàng ngả người ra sau ghế, vu vơ hát lên một giai điệu tiếng anh quen thuộc, nó thoải mái thả cho hồn mình trôi dọc theo con đường Nguyễn Chí Thanh- Liễu Giai, con đường đẹp nhất Hà Thành.

-Gì mà vui vậy Bi? Bất chợt anh hai lên tiếng - Kể anh nghe thử coi?
Giật mình, nó quay lại nhìn anh cười. Một nụ cười thật thoải mái. Khương Vĩ nhận ra rằng từ mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó cười, một nụ cười thiên thần, mãn nguyện. Và anh chắc rằng nụ cười này sẽ mãi nằm trong sâu thẳm trái tim anh.

-Không có gì đâu anh, chỉ là em thấy vui thôi.

-Bi hát hay thật đấy, tý đi hát karaoke cả anh nhé. Thấy nó không chịu nói thật, Khương Vĩ cố tình trọc quê, anh thừa hiểu tính nó, anh biết nó sống khép kín, không thích mở rộng lòng mình. Nó sợ. Anh biết điều đó, đó cũng là lý do mà đêm nay anh dủ nó đi chơi. Anh muốn từ giờ trở đi nó phải được sống hạnh phúc, xứng đáng với những gì nó phải được hưởng.

Nó lè lưỡi, lắc đầu – thôi đi anh hai, em không thích, với lại em hát chán lắm.
-Thế em thích đi đâu? Bất chợt anh hai quay qua hỏi nó.

-Ủa, em tưởng anh hai dủ em đi chơi mà?

-Ừ thì anh dủ, nhưng anh có nói là dủ đi đâu đâu, em thích đi đâu anh đưa Bi đến đó.

-Trời, hết ý tưởng. Không ý kiến! Sợ anh hai rồi đấy.

Nó cười, khuân mặt bừng sáng.- Anh hai hôm nay dễ tính ghê, vậy em thích đi đâu cũng được hả?- Nó hỏi lại vẻ ngờ vực.


-Đúng rồi, miễn không phải lên trời là được. Anh hai cười nháy mắt với nó.
-Anh hai, em muốn ra biển được không, từ nhỏ đến lớn em chưa được nhìn thấy biển, chưa được nghe tiếng sóng vỗ, chưa được nhìn mặt trời lên. Được không anh hai?

Khương Vĩ nhìn nó thoáng qua, không nói câu gì, anh quay ngựơc xe lại. Phải công nhận anh đúng là một tay lái xe cừ khôi. Không quá một tiếng ô tô chạy anh và nhóc đã có mặt ở biển.

-Bi, nếu bây giờ có một điều ước em sẽ ước điều gì? Anh hai hỏi khi đi bộ cùng nó trên bờ biển.

-Ước? Nó quay qua nhìn anh bằng ánh mắt hơi lạ, rồi nhanh tróng nó quay nhìn biển - Ước, em sẽ ước cho gia đình mình, cho ba mạnh khoẻ, cho mọi người mạnh khoẻ, thành công. Chỉ thế thôi anh hai ạ.

-Không, ý anh là ước cho riêng em cơ.

-Em không có gì để ước cho mình cả, em thấy em đã có đủ rồi.

Không gian như lắng xuống, sóng biển vẫn đều đều vỗ bờ như tình cảm của nó dành cho gia đình mình, đều đều, đều đều, dù cho mặt biển hiền hoà hay có giông bão.

Hai người đi một hồi lâu thì đều cảm thấy mỏi chân nên ngồi xuống bờ cát ngắm biển. Gió lạnh thổi khiến nó rùng mình. Khương Vĩ quay qua nhìn khuân mặt thân yêu của nó, anh cởi áo khoác ngoài ra choàng qua người cho nó.

Nó khóc...

Cũng không biết làm gì hơn, anh ôm chặt nó trong lòng mình.

Anh khóc....

********************************************

Hôm sau, khi đi học về tới cổng, nó giật mình khi thấy trước nhà mình c
Về Đầu Trang Go down
ivant
Giám độc tập đoàn GK
Giám độc tập đoàn GK
ivant



Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime14/9/2009, 12:25 am

hiz. 5 cái tem của a đều bị e xé hít. e chờ tiếp đó
Về Đầu Trang Go down
kisslove
Hot !! ?
Hot !! ?




Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime17/9/2009, 4:41 pm

trời đo nhanh tới như thế ah ?
Về Đầu Trang Go down
ivant
Giám độc tập đoàn GK
Giám độc tập đoàn GK
ivant



Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime17/9/2009, 11:50 pm

hiz. đọc hết trong 1 đêm mừ. hi````````````````````
Về Đầu Trang Go down
kisslove
Hot !! ?
Hot !! ?




Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime18/9/2009, 7:41 pm

uh` bớt zậy tại hem có việc gì làm để qua nhanh một đêm nên dùng truyện để đọc cũng hay
Về Đầu Trang Go down
ivant
Giám độc tập đoàn GK
Giám độc tập đoàn GK
ivant



Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime19/9/2009, 11:48 pm

hi````````````````````. cũng hay đó
Về Đầu Trang Go down
kisslove
Hot !! ?
Hot !! ?




Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime21/9/2009, 7:53 pm

thì đâu có ai nói là truyện không hay đâu nà
Về Đầu Trang Go down
ivant
Giám độc tập đoàn GK
Giám độc tập đoàn GK
ivant



Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime23/9/2009, 10:18 pm

ko. ý ivant nói là đọc truyện giết time cũng hay
Về Đầu Trang Go down
kisslove
Hot !! ?
Hot !! ?




Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime24/9/2009, 2:02 pm

thì cái đó cũng hay nhưng nếu câu truyện mà có những tình tiết hấp dẫn thì mới có thể xem qua một đêm chứ mà truyện bt thì chắc chịu hem nổi :D
Về Đầu Trang Go down
ivant
Giám độc tập đoàn GK
Giám độc tập đoàn GK
ivant



Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime24/9/2009, 7:06 pm

hi```````````````````````. cũng đúng. hehehehe. kiss cũng thix truyện àh?
Về Đầu Trang Go down
kisslove
Hot !! ?
Hot !! ?




Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime24/9/2009, 9:19 pm

truyện thì cũng tùy loại thôi , nhưng thích nhất truyện tình cảm nhẹ nhàng , lãng mạn
Về Đầu Trang Go down
ivant
Giám độc tập đoàn GK
Giám độc tập đoàn GK
ivant



Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime24/9/2009, 11:45 pm

ohm. sở thix kiss khá giống ivant
Về Đầu Trang Go down
kisslove
Hot !! ?
Hot !! ?




Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime26/9/2009, 5:34 pm

zậy cũng giống được nữa ah` @@!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Nó .......... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nó ..........   Nó .......... Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Nó ..........
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Giải trí :: Truyện ( No sex )-
Chuyển đến